Khi nền kinh tế đạt hiệu quả sản xuất thì mới chỉ đảm bảo sẽ sản xuất ở một điểm trên đường khả năng sản xuất (KNSX). Nhưng với mỗi điểm trên đường này, nền kinh tế sẽ sản xuất được một lượng lương thực và quần áo nhất định. Vậy làm thế nào để phân phôi lượng đầu ra đó một cách hiệu quả nhất giữa các cá nhân? Hiệu quả phân phối ở đây chính là hiệu quả Pareto trong phân phối, tức là tình trạng phân phối những lượng hàng hoá nhất định giữa các cá nhận theo cách không thể tăng thêm lợi ích cho người này mỏ không phải giảm lợi ích của người khác.
Hình 1A.4 tách riêng hộp OX*OY* ra khỏi đường KNSX. Hàng hoá dành cho người A được tính từ gốc 0 sang phải và I lên trên, còn của người B được tính từ gốc 0 sang trái và ! xuống dưới. Tương tự như Hình 1A.1, điểm R0 trong Hình 1A.4 thể hiện một cách phân phối 2 hàng hoá X và Y cho 2 cá nhân A và B. Tại R0 người A cỏ Xo đơn vị lương thực và Yo : đơn vị quần áo.
Hình 1A.4 tách riêng hộp OX*OY* ra khỏi đường KNSX. Hàng hoá dành cho người A được tính từ gốc 0 sang phải và I lên trên, còn của người B được tính từ gốc 0 sang trái và ! xuống dưới. Tương tự như Hình 1A.1, điểm R0 trong Hình 1A.4 thể hiện một cách phân phối 2 hàng hoá X và Y cho 2 cá nhân A và B. Tại R0 người A cỏ Xo đơn vị lương thực và Yo : đơn vị quần áo.
Còn người B được (X – X0) đơn VỊ lương thực và (Y – Yo) đơn vị quần áo. Nếu đặt các đường bàng quan (ĐBQ) của cả hai cá nhân vào hộp Edgevvorth này thì ta có thể biết mức độ lợi ích mà mỗi cá nhân có được từ cách phần phối này. Chỉ cần nhớ là ĐBQ của A sẽ lõm về gốc 0 và lợi ích của A tăng dần theo hướng đông bắc. Còn ĐBQ của B sẽ lõm về gốc 0 và lợi ích của B tăng dần theo hướng tây nam. Rõ ràng cách phân phối sản phẩm tại R0 chưa hiệu quả, với nghĩa còn có thể tăng lợi ích cho một trong hai người mà không phải giảm lợi ích của người kia.
Chẳng hạn, nếu chuyển bớt lương thực từ A sang B và quần áo từ B sang A tương ứng với việc giữ nguyên ĐBQ U0 và dịch chuyển ĐBQ của A lên trên thì ta sẽ được hàng loạt những cách phân bổ hoàn thiện Pareto, cho tới khi đường này tiếp xúc với U0 thì ta sẽ được một phân bổ hiệu quả Pareto như tại điểm Ri. Trái lại, nếu giữa nguyên U0và dịch chuyển UB xuống dưới cho đến khi tiếp xúc vớỉ UA0 tại Rj thì ta lại được phân bổ hiệu quả Pareto mới. Cuối cùng, nếu dịch chuyển cả; UA và UB cùng một lúc theo hướng ngược chiều nhau cho đến khi chúng tiếp xúc nhàu thì phân bổ hiệu quả kiểu Rk sẽ xuất hiện. Hình 1A.4 mô tả một số cách dịch chuyển các ĐQB để tạo ra những hoàn thiện Pareto từ cách phân bổ R0 ban đầu.
Tất cả các điểm phân phối đạt hiệu quả pareto, do đó, cũng có một tính chất chung là tại đó, ĐQB của các cá nhân tiếp xúc với nhau, tức là có độ dốc bằng nhau. Mà độ dốc của ĐQB lại phản ánh tỉ xuất thay thế biên giữa hai hàng hoá của mỗi cá nhân, hay lượng hàng hoá Y có thể thay thế cho mỗi đơn vị hàng hoá X mà không làm lợi ích tiều dùng của cá nhân thay đổi. Như vậy, điểu kiện để một phương án phân phối đạt hiệu quả Pareto là tỉ suất thay thế biên giữa hai hàng hoá bất kỳ phải như nhau đối với tất cả các cá nhân.
Từ khóa tìm kiếm nhiều: kinh tế nhà nước